chào các bạn đến với blogger kimu Chúc các bạn có một năm mới an khang thịnh vượng,và có một ngày thật vui vẻ!

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Bông hoa ở bên kia vách núi



Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi và chín chắn của anh. Chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi tựa đầu vào vai anh. Sau ba năm tìm hiểu, anh chị đã tiến tới hôn nhân.

Vậy mà một hôm sau hai năm thành thân với nhau, chị bỗng thấy mệt mỏi khi phải chung sống bên cạnh anh. Những lý do khiến chị yêu anh trước đây bỗng biến thành những lý do tạo nên sự thay đổi trong chị.

Chị là một phụ nữ nhạy cảm và rất dễ bị tổn thương trong tình yêu. Chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là một bé gái thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh thì lại trái ngược với chị. Anh không có sự nhạy cảm và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng. Chính điều sau đã làm cho chị chán nản hơn. Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa.


Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi: “Tại sao?”. “Em cảm thấy mệt mỏi, thế thôi. Đâu phải chuyện gì trên đời này cũng cần có lý do đâu!”. Chị trả lời. Anh không nói gì thêm nữa. Nhưng suốt đêm đó anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải bên ánh sáng lập loè của điếu thuốc luôn gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho sự thất vọng trong chị tăng lên. Một người đàn ông mà không thể biểu lộ gì ngay cả trong tình huống khó khăn như lúc này thì còn gì nữa để chị trông mong?

Nhưng rồi cuối cùng anh cũng lên tiếng. Anh nhẹ nhàng hỏi chị: “Anh có thể làm gì để em thay đổi ý định không?”. Ai đó đã nói đúng, “rất khó khăn để thay đổi tính cách của một con người”, và chị nghĩ rằng, chị không thể nào thay đổi cách sống của anh được. Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Em có một câu hỏi và nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định. Nếu em nói, em muốn bông hoa ở bên kia vách núi và cả hai chúng ta đều biết rằng để hái được bông hoa đó cho em, anh sẽ chết, thì anh vẫn cố làm để cho em hài lòng chứ?”. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai anh sẽ có câu trả lời cho em”.



Hy vọng nhận được cái gật đầu từ anh của chị hoàn toàn tan biến khi nghe anh nói vậy. Sáng hôm sau chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã bỏ đi đâu mất. Trên chiếc bàn ăn, gần cửa, chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc của anh được dằn dưới ly sữa… Chị cầm lên đọc”

“Em yêu!

Anh không thể hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do tại sao anh không làm như vậy…” Ngay từ dòng chữ đầu, anh đã làm tan nát trái tim chị. Chị tiếp tục đọc:

“… Khi em sử dụng máy tính, anh luôn sẵn sàng phần mềm để em sử dụng, và khi em kêu toáng lên khi máy tính gặp sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay thao tác để có thể giúp em lại tiếp tục công việc. Em thường bỏ quên chìa khoá cửa, nên anh luôn phải chuẩn bị đôi chân để cấp kỳ chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần đến tháng nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng xoa bóp bụng em, giúp em dịu cơn đau. Khi thấy em không thích ra khỏi nhà, anh lo rằng em có thể mắc bệnh tự kỷ vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị các câu chuyện vui để làm em quên đi nỗi buồn chán. Em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy sẽ có hại cho mắt của em nên anh phải để dành mắt của anh, để khi về già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Và khi ấy anh có thể nắm bàn tay em, cùng em tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng sắc màu của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng sẽ có ai khác yêu em hơn anh đã yêu em… chứ bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết…”.



Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhoà đi dòng chữ của anh… Chị đọc tiếp: “…Bây giờ, khi mà em đã đọc xong câu trả lời của anh, nếu em thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em ưa thích…”.

Chị lao đến cửa và mở bung nó ra. Trông thấy anh với gương mặt lo lắng, tay đang cầm khay bánh mì và sữa tươi, chị ôm chặt lấy anh. Bây giờ chị biết rằng anh lãng mạn và sâu sắc hơn chị tưởng rất nhiều. Chị tin rằng trên đời này không có ai yêu chị như cách anh đã yêu chị và chị quyết định quên đi chuyện bông hoa ở bên kia vách núi… Anh đích thực là cuộc sống và tình yêu của chị.

Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, tính chất sôi nổi của tình yêu thường bị khô héo đi và người ta không còn khả năng nhận thức được đâu là tình yêu đích thực và đâu là tình yêu giả dối giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó. Tình yêu được biểu lộ dưới nhiều hình thức, ngay cả trong sự tế nhị và táo tợn nhất, nó không bao giờ là một kiểu mẫu cho riêng ai, những bông hoa, những khoảnh khắc lãng mạn chỉ là bề nổi của mối quan hệ này. Nhưng dù ẩn chứa dưới bất kỳ hình thức nào, điều quan trọng nhất vẫn là một tình yêu chân thật, đó là cuộc sống của chúng ta… 

Tình yêu luôn chiến thắng mọi lý lẽ.





------------------------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet

Trà hoa hồng

Lần đầu tiên, cô uống trà hoa hồng là do một người con trai mời. Cách đây ba năm, cô vừa tốt nghiệp một trường trung cấp y tế, là một cô gái đẹp, cô tin rằng minh sẽ được nhiều chàng trai cưng chiều ,cô sẽ ngồi trên chiếc xe máy sang trọng nhất lướt qua những cặp mắt nhìn cô khao khác và cô ban phát cho họ những cái nhìn tình tứ khiến cho trái tim những kẻ đa tình chết lịm đi. Thế mà về khoa cô thực tập có một anh chàng bác sĩ không biết cao thấp nông sâu thế nào lại đem lòng yêu cô, ngày ngày tìm cách chuyện trò cùng cô. Tuy vậy ,anh cũng để lại trong cô những ấn tượng khó phai, nụ cười con trai gì mà cứ như hút hồn người ta, mỗi khi nghĩ đến nụ cười ấy làm cô quên hết mọi chuyện và nó đọng lại trong cô một sự ngọt ngào dịu êm.Tuy nhiên, có một điều làm cô không đến được với anh, đó là anh được sinh ra ở một bản làng hẻo lánh, điều đó không đáp ứmg được ước mơ lãng mạn của cô. Ngày lễ Valentin, anh và cô đến một quán càfê ,hôm đó cô đang ở trong “tình huống đặc biệt” của người con gái nên cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, anh nói nhỏ với cô :



- Hôm nay anh sẽ tặng em một món quà .
Khi cô gái phục vụ bàn đến, anh không chần chừ gọi ngay một cốc trà hoa hồng ,khi cốc trà được mang ra bên trong cốc là mấy đoá hồng khô ngậm nước ánh lên màu hồng phấn. Cô chợt hỏi anh:

-Anh định tặng em món quà gì nào?

Anh ngượng ngùng trả lời :

- Anh tặng em cốc trà này, em có muốn suốt đời uống nó không?

Câu nói của anh làm cô thất vọng đến nỗi cô không nghe rõ vế sau câu hỏi của anh. Chỉ là một cốc trà thôi mà, sao anh ấy lại viễn vong thế nhỉ, trong khi cô đang nghĩ đến nào là xe máy quần áo đúng mốt,di dộng. Cô nhấp thử một ngụm trà chỉ thấy nó chua chua chát chát làm sao.

Anh hỏi cô đầy hy vọng : 

- Sao khi tốt nghiệp, em có muốn anh về đây công tác không?

Vì mãi theo đuổi những suy nghĩ miên man của mình, nên cô không chú ý đến câu hỏi của anh, cô trả lời lời vu vơ :

-Gì cơ?...... À muốn!!!!

Anh cảm thấy rất thất vọng và im lặng .



Kể từ ngày hôm đó, anh không tìm đến gặp cô nữa mà chỉ đứng nhìn cô từ xa. Cô cũng muốn hỏi anh điều này điều nọ nhưng sợ mất giá trị của người con gái. Cô tự an ủi : "Mình còn nhiều chàng trai khác theo đuổi cơ mà ".

Khi đợt thực tập kết thúc, anh gọi điện cho cô: "Anh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành".

Đứng trên tầng ba củ khu nhà khám bệnh, nhìn qua khung cửa sổ, cô thấy anh đang nhìn mình đắm đuối nhưng không hiểu sao cô không xuống tiễn anh. Khi xe lăn bánh nước mắt cô chực trào ra. Cô tự nhủ lòng: “ Thực ra em cũng rất yêu anh“.

Thấm thoát đã ba năm trôi qua, thời gian đã cho cô hiểu ra nhiều điều, cô ít nói hơn, trầm lặng hơn và cũng thực tế hơn nhiều .Cô đã có bạn trai, bạn trai cô có vóc người cao lớn và nụ cười rất thoải mái. Mỗi khi vào tinh huồng đặc biệt ,cô rất đau đớn, anh đi khắp nơi tìm thuốc đông y chạy chữa cho cô. Mỗi bác thuốc tràn đầy tình yêu nồng nàn của anh làm cô rất sung sướng .

Một hôm, khi bước vào cửa ,cô ngửi thấy một mùi hương nồng nàn, mùi hương đến là lạ ,nó như toả ra từ nơi ký ức sâu thẳm của cô. Khi bước vào cửa cô thấy người bạn trai đang sắc một ấm thuốc, khi thuốcđược rót ra cốc thuốc bằng thủy tinh, trên nước thuốc là mấy đóa hồng khô ngậm nước ánh lên màu hồng phấn. Cô thốt lên : “Trà hoa hồng ”, cô hỏi anh : 

- Đây là………?



Anh ngượng ngịu trả lời : 

- Em là y tá chẳng lẽ em không biết rằng trà hoa hồng có tác dụng điều kinh chỉ thống hay sao? Nó còn gọi là trà “tình ý mặn nồng ”….



Cô nói nhỏ trong miệng : “ Thế mà bây giờ em mới biết ”. Bỗng chốc chuyện xưa như sóng thuỷ triều ùa về trào dâng trong lòng cô và nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ban mai của chàng trai. Bên tai cô văng vẳng câu hỏi của anh : Em có muốn suốt đời uống nó không? 


Thực ra tình yêu đã đến từ lâu, song do cô tự cho mình là người lãng mạng nhất và vì không hiểu được lãng mạn nên cô đã đánh mất nó quá dễ dàng. Vâng, anh nói rất đúng : “Anh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành ”.







--------------------------------------------------------------------
Sưu tầm  từ  Internet

Nếu như ngày đó...


Anh và em gặp nhau thật tình cờ, có lẽ những sự tình cờ luôn là một phần của cuộc sống, mối tình của chúng mình thật là đẹp, vậy mà em bảo: “Chúng ta có quá nhiều điểm chung, nên không thể đến được với nhau!” Em có thấy lí do đó ngược đời không?  Chúng mình sinh ra ở hai vùng đất khác nhau, miền Trung nắng gió, vất vả đã hun đúc cho anh sự chịu thương chịu khó, em được sinh ra nơi mảnh đất tận cùng của tổ quốc, và em cũng hiền hòa sáng trong như chính mảnh đất ấy. Cùng là sinh viên nghèo, xa nhà, gặp nhau giữa sài gòn nhộn nhịp, chung 1 đãy nhà trọ, anh và em có quá nhiều yếu tố để có thể đồng cảm với nhau.

Em biết không, anh vẫn luôn tự hào về tình yêu tuyệt đẹp của chúng mình, em còn nhớ những  buổi chiều vội vã đi làm thêm, 2 đứa chia nhau gói mì ăn liền trong tiếng cười khúc khích, em có nhớ những lúc chúng mình đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàng, ra tận ngoại ô ngắm hoàng hôn, có thể anh ăn nói không có duyên nhưng anh luôn biết cách chăm sóc cho tình yêu của mình, bao giờ đi làm về anh cũng tặng em đóa hoa tươi thắm cùng câu chúc: “Bé yêu chóng lớn nhé!” Em thường mỉm cười, anh nhìn thấy hạnh phúc lấp lánh trong mắt em, trong dằn vặt của những lãng quên.

Em còn nhớ những đêm trăng đẹp lung linh của chúng mình, hai đứa nắm tay nhau đi chân trần trên cỏ, thảm cỏ xanh ướt đẫm sương đêm đã trở thành nhân chứng cho một tình yêu trải lòng ra cùng đất trời cây cỏ, anh dạo đàn cho em làm thơ, đêm trăng ấy những vần thơ của em quyện chặt cùng tiếng đàn anh, vậy mà sao giờ này chúng ta lại lỡ nhịp trong nhau, lỗi tại anh hay lỗi tại em? Em đã về với vùng đất sinh ra em để tìm 1 công việc, 1 hạnh phúc mới, anh hằng đêm vẫn lang thang trên những con đường chúng mình thường qua, lòng anh không thôi mơ ước có 1 ngày anh gặp lại em trên chính con đường này.

Rồi anh chợt nghĩ, khi gặp lại nhau, anh và em sẽ biểu hiện tình cảm ra sao? Có thể em chỉ đứng im nhìn như thôi miên vào mắt anh, anh tiến lại phía em, ôm em thật chặt vào lòng và em sẽ khóc thật to. Nhưng cũng có thể em sẽ tỏ vẻ ngạc nhiên, sững sờ rồi chúng mình khách sáo hỏi thăm nhau và lặng lẽ đi, tình huống nào có khả năng xảy ra hơn em nhỉ? Tự nghĩ rồi anh lại tự cười một mình, anh thật ngốc phải không em, có lẽ chẳng phép màu nào để chúng mình gặp lại nhau, nhưng anh vẫn cứ ước vẫn cứ lang thang trên con đường đầy kỉ niệm, anh vẫn có niềm tin 1 ngày nào đó chúng ta lại gặp nhau, anh sẽ hỏi em: “Tại sao ta lại chia tay?” 


Em sẽ trả lời anh chứ, em thân yêu?...

Anh yêu em!

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, có ai đó đã nói như thế để em có cớ nói với anh rằng: "Mình nên để tình yêu này mãi mãi đẹp ở đây thôi!". Anh sẽ không còn được bước bên em, đi bên em trong những chiều đầy gió, không thể tìm lại những chiều đi bên em ngắm hoàng hôn, chẳng còn những buổi tối chỉ có em và anh cùng... sao trời lấp lánh.


Khi yêu, trái tim đâu có hỏi tại sao? Và đến lúc chia tay cũng chẳng ai tự hỏi đoạn kết ấy có từ lúc nào? Chỉ biết rằng: quãng thời gian sống 1 mình trước lúc em bước vào trong đời, đến lúc gặp em,và bây giờ, anh 1 mình khi em rời bỏ anh sao mà khác nhau đến vậy!Cuối cùng, em cũng tìm được tình yêu, và người đó không phải là anh, nhưng sao anh vẫn mong chờ 1 ngày em quay trở lại dù biết rằng ta đã xa nhau!... Mãi mãi!..
.
Ngày chia tay, chỉ nhẹ nhàng là tóc em vờn nhẹ trong gió, là hững hờ tiếng anh thở dài giấu kín,  mình cứ đợi chờ nhau như thế, cái khoảnh khắc người kia nói lời tạm biệt dù thầm hiểu trong lòng nhau sẽ đau, mà sao vẫn phải chấp nhận: "Mình đang đứng giữa ngã 3 đường!".

Đôi lời cuối anh dành cho em, anh đã viết trên cát. Chỉ chút nữa thôi, khi sóng lại xô bờ, sóng sẽ cuốn đi 1 lâu đài tình yêu mình xây lên bằng cát,xóa đi tiếng cười trong trẻo, tan trong làn gió biển, giấu đi một hình người mãi bước đi tìm dấu chân cũ mãi xa! Có thể, mọi thứ đều có thể xóa đi trong cuộc đời, còn anh sẽ không thể xóa em trong kí ức, nơi đây, sóng sẽ giữ mãi trong lòng dòng chữ: "Anh yêu em!" --- vinhquanga3!


Bài viết này dành cho tôi, cho bạn, dành cho những người con trai đã từng phải rơi lệ khi chia tay tình yêu đẹp nhất của mình!

--------------------------------------- 
vinhquanga3

Thiên Đàng và Địa ngục


Có một người một hôm nằm mơ được một Thiên Thần dẫn đi tham quan Địa ngục và Thiên đàng
Trong Địa ngục, ông thấy mọi người đang cãi nhau. Nguyên nhân là ở Địa ngục có một cái bàn lớn, trên bàn bày một số món ăn, dùng tay thì không với tới được, mỗi người có một cái thìa rất dài, và do thìa quá dài nên mọi người đều hí hoáy nghĩ cách sử dụng chiếc thìa để đưa thức ăn vào miệng dẫn đến việc va chạm với nhau và họ cãi nhau.
Tiếp theo, ông ta lại lên thăm viếng Thiên Đàng. Thật kỳ lạ, quang cảnh nơi đây không khác gì Địa ngục, cũng có một chiếc bàn lớn với các món ăn và những chiếc thìa rất dài. Điểm duy nhất khác nhau là mọi người ở đây ăn uống với nhau một cách vui vẻ. Tại sao lại như vậy? Vì mọi người dùng chiếc thìa rất dài đó để xúc thức ăn cho nhau, do đó, mọi người đều có thể ăn được, không ai tranh chấp hay gây khó dễ, đụng chạm nhau.
Thiên Đàng và Địa Ngục không có gì khác biệt , nhưng nó khác nhau chỉ tại vì con người đã sống và đối xử với nhau như thế nào.
Chúng ta sống với nhau bằng tình yêu thương, quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau thì lúc đó chúng ta đang sống trong Thiên đàng, còn nếu chúng ta chỉ biết nghĩ cho riêng mình, chỉ biết ganh ghét nhau , không biết giúp đỡ nhau, thì chẳng khác nào chúng ta đang sống trong Địa ngục.
Chúng ta đừng nghĩ rằng mình đang chịu mất mát thiệt thòi khi nghĩ và quan tâm cho người khác, nhưng thật ra, chúng ta đang nhận lại tất cả và còn nhiều hơn chúng ta nghĩ khi chúng ta biết thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau.
Còn khi chúng ta chỉ biết tích trữ cho bản thân mà không hề biết thương yêu, chia sẻ thì chúng ta đang mất dần bản tính lương thiện của con người , chúng ta đang mai mọt dần trong sự ích kỷ và hạnh phúc sẽ không bao giờ đến với chúng ta.
Bạn thích sống ở Thiên Đàng hay địa ngục?


----------------------------------------------------------
Sưu tầm thừ Internet

Khi công việc không còn như ý muốn


Khi bạn mới nhận công việc, mọi thứ đã có thể bắt đầu giống như một giấc mơ. Thế nhưng, hiện nay sự thật lại không như ý muốn. Vậy, bạn có nên nhanh chóng nhảy sang một công việc mới hay không?
Nếu xác định đúng mục tiêu cũng như định hướng công việc đúng đắn, bạn sẽ nhanh chóng rút ngắn con đường đi đến thành công. Nhưng nếu chọn sai, việc thay đổi sẽ đưa sự nghiệp của mình vào nơi tồi tệ. Do đó, bạn nên tuân thủ theo 5 nguyên tắc cơ bản sau nếu chuẩn bị nhảy việc khi cảm thấy công việc không còn như ý muốn:

1. Đảm bảo giữ đúng chuyên môn: Trung thành với những kỹ năng chuyên môn, định rõ phương hướng nghề nghiệp, kiên trì “nhất nghệ tinh” để trở thành chính chuyên gia giỏi trong chuyên ngành của bạn. Có như vậy bạn mới có cơ hội thăng tiến trong công việc.

2. Đừng nhảy việc chỉ đơn thuần do lương thấp: Có thể lương nơi khác, ngành khác cao hơn nhưng lại không bền. Một ví dụ gần đây: Nhiều người rất có tiềm năng nhưng bỏ công việc chuyên môn của mình nhảy sang nghề chứng khoán và đã thất bại khi ngành này gặp khó khăn.

3. Không nên nhảy việc vì bất mãn, đố kỵ cá nhân: Có rất nhiều lí do khác nhau giải thích tại sao công việc mới của bạn có vẻ không như ý muốn. Có thể bạn có một vị sếp hơi tủn mủn, hay nhiệm vụ bạn được giao khác hoàn toàn so với tưởng tượng. Hoặc có thể vì một khách hàng vừa dứt áo ra đi khiến mọi việc rối tung lên. Cố gắng tìm câu trả lời cho câu hỏi khiến bạn thấy bất hạnh trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì.

4. Chỉ nên nhảy việc sau khi có ba năm kinh nghiệm trở lên: Chỉ nên thay đổi công việc sau khi đã có ít nhất vài năm kinh nghiệm làm việc tại cùng một công ty, khi bạn đã có thể hiểu và nắm hết được các kinh nghiệm cần thiết của một công việc chuyên nghiệp ở một môi trường chuyên nghiệp …

5. Trường hợp nên nhảy việc: không có không gian phát triển, không được nâng cao kỹ năng, công ty đang trên bờ vực phá sản.

Nếu bạn nghĩ rằng khi thay đổi công việc mới, môi trường làm việc mới bạn sẽ có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, nhưng thực tế mỗi sự thay đổi đều luôn luôn song hành cả được và mất. Vì vậy, các chuyên gia đào tạo và hướng nghiệp khuyên rằng, thay vì nhảy việc, đổi môi trường làm việc, các bạn hãy xin được thuyên chuyển vào vị trí làm việc khác trong cùng một công ty đó nếu như bạn muốn làm mới chính mình, bởi mọi công việc trong công ty đều liên quan với nhau.

Những ai vừa mới đi làm, chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc chọn nghề và định hướng nghề nghiệp, nhảy việc nhiều sẽ không có lợi, thậm chí cái mất nhiều hơn cái được.

Không nên thay đổi công việc nhiều, đặc biệt là sinh viên trẻ mới ra trường, càng không nên chuyển chỗ làm quá nhiều. Bởi nhảy việc nhiều sẽ bào mòn đi sự kiên nhẫn, sự nỗ lực bản thân để thành công trong sự nghiệp. Không nên nghĩ rằng càng có nhiều vị trí công việc ở các môi trường làm việc khác nhau (được đưa vào CV) sẽ tạo ấn tượng về kinh nghiệm và khả năng thích ứng cao với các công việc trước các nhà tuyển dụng. Ngược lại, nhà tuyển dụng thường sẽ “dị ứng” với những nhân viên có “thâm niên” nhảy việc bởi họ đặt dấu hỏi cho khả năng chuyên môn và e ngại về sự trung thành của những ứng viên thích nhảy việc này.

Vì vậy hãy tự hỏi mình “Liệu bạn có thực sự muốn rời bỏ công việc không?” Nếu bạn vẫn cảm thấy không thể chịu đựng được công việc hoặc đã dành trọn thời gian và nỗ lực hết mình cho công việc mà không mang lại hiệu quả, hãy chọn cách ra đi. Và phải chắc rằng, bạn ý thức rõ ràng về công việc tiếp theo và hiểu được nhiệm vụ mới sau này của mình.



-----------------------------------------------------------------
Nguồn: vietnamworks.com.vn

Mặt trăng và mặt trời


Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Ðất. Mặt Trời nói : “Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh”. Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Ðất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.

- Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Ðất lại yên ắng đến vậy ? Mặt Trăng cãi.

- Ai bảo là trên Trái Ðất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên!

- Trên Trái Ðất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.

Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.

- Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Ðất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.

Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, trọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Ðất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được.

Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được…




------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet

Người đẹp nhất


Nhân kỷ niệm 10 năm thành lập, một công ty mỹ phẩm nổi tiếng tổ chức cuộc thi: “Người phụ nữ quanh tôi”. Theo đó, người dự thi phải gửi đến những lá thư ngắn nói về người phụ nữ đẹp nhất mà mình đã gặp, đã quen biết và đã cùng sống. Kèm theo là chân dung của người đẹp này. Trong vài tuần lễ, công ty đã nhận được hàng ngàn lá thư gửi về.

Trong số này có một lá thư gây được sự chú ý đặc biệt. Tác giả lá thư là một cậu bé 9 tuổi, sống trong ngôi nhà ở một ngõ cụt của khu xóm ven kênh rạch. Lá thư còn đầy lỗi chính tả, có đoạn viết:

Người phụ nữ đẹp nhất đó ở cách nhà cháu một dãy phố. Cháu đến thăm bà mỗi ngày. Bà làm cháu cảm thấy mình là một đứa trẻ có giá trị và quan trọng nhất trên đời. Bà cùng chơi cờ với cháu và chăm chú lắng nghe những câu hỏi của cháu. Bà hiểu cháu rất rõ, và khi cháu ra về bà luôn nói to lên là bà rất hãnh diện về cháu. Bức ảnh đó cho các ngài thấy bà quả là người phụ nữ đẹp nhất. Cháu hy vọng sau này sẽ có một người vợ đẹp như bà”.

Bị hấp dẫn bởi lá thư, ông giám đốc công ty muốn xem ngay hình người phụ nữ đó. Cô thư ký đưa ra tấm hình của một bà cụ tươi cười nhưng đã rụng hết răng! Mái tóc muối tiêu của bà được búi gọn sau gáy, và những nếp nhăn hằn sâu hai bên má dường như lu mờ đi phần nào dưới vẻ lấp lánh của đôi mắt sáng trong xanh đầy tự tin.

Cuối cùng, ông giám đốc mỉm cười:

- Rất tiếc là chúng ta không thể dùng chân dung người phụ nữ này để quảng cáo cho công ty được vì bà chứng tỏ cho mọi người biết: để trở nên người phụ nữ đẹp, chẳng cần đến những mỹ phẩm của công ty chúng ta! Thật tiếc!


--------------------------------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet

Thỏ con và Rùa con


Ngày nảy ngày nay, có một chú thỏ con nghe mẹ kể về truyền thống gia đình, không được vẻ vang cho lắm vì cụ thỏ đã thua cụ rùa. Mà rùa thì đến một con muỗi cũng bay nhanh hơn chúng.

 Không thể chấp nhận sự thật phũ phàng, đồng thời muốn chứng minh cho muôn loài thấy chuyện thỏ thua rùa chỉ là dĩ vãng, chú thỏ nhỏ hẹn bạn rùa thi chạy. Rùa con đồng ý! Rút kinh nghiệm của các bậc tiền bối, thỏ con rất chăm chú vào đường đua và không mấy khó khăn dể về đích trước rùa đến hàng tiếng đồng hồ. Thỏ đã thắng, tất nhiên.

Câu chuyện đến đó chưa kết thúc, vài ngày sau, thỏ con lại nhận được sự thách đấu từ rùa nhóc. Tất nhiên là thỏ đồng ý. Thỏ cũng không cần tham khảo đường đua và thể thức đua. Cuộc đua bắt đầu, thỏ vẫn cẩn thận và quyết tâm chạy trước rùa một đoạn xa. Bạn thử đoán xem liệu chú thỏ có tiếp tục giành chiến thắng?

Thỏ sẽ chiến thắng nếu như đường đua không bao gồm cả một con sông. Vạch đích ở bên kia sông và nếu muốn về đích thì không còn cách nào khác là phải vượt qua con sông đó. Mà thỏ con thì không biết bơi. Trong lúc thỏ ngồi ủ rũ tìm cách vượt sông thì rùa bình tĩnh bơi qua sông và chiến thắng, cuộc đấu Thỏ Rùa là 1-1.

Bạn thân mến, bạn học được gì ở chú rùa con nào? Nếu bạn chưa thành công hay đã gặp quá nhiều thất bại, hãy noi gương chú rùa: Hãy thay đổi cuộc chơi cho phù hợp với khả năng của bạn, không nhất thiết phải giống cách mọi người vẫn chọn. Điều quan trọng là sự lựa chọn phù hợp sẽ giúp bạn thành công.



---------------------------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet!

Chiếc bánh kem


Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi. 

Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh – Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh – Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!

-----------------------------------------------------------------------
Nguồn: Sưu tầm từ Internet

Cà phê muối


Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.

 Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên chàng trai gọi người phục vụ:

- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống. Cô gái tò mò:

- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?

- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.

Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo... 

Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối. Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.

Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.

Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.

Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

"Gửi vợ của anh,


Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.


Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nó thật khó uống :) nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".


Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".


---------------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet

Nếu chỉ còn 1 ngày để sống


Sẽ là một ngày không như...mọi ngày.


Không đủ thời gian để nói lời cảm ơn.


Không đủ thời gian để nói lời xin lỗi.


Không đủ thời gian để nói lời chia tay.


Không đủ thời gian để làm những điều mình muốn.


Không đủ thời gian để yêu nhiều hơn.


Không đủ thời gian để bớt giận hờn.


Không đủ thời gian để tẩy xóa những day dứt, những chua cay.


Nếu bạn còn một ngày để sống bạn sẽ làm gì?


Từ hồi còn nhỏ, tôi thường hay tự hỏi, tại sao mình lại sinh ra trong đời này?


Mình sống để làm gì?

Ý nghĩa của cuộc sống là gì?

Sau này lớn lên một chút, chứng kiến cuộc đời có nhiều thù hận, lừa dối, cãi vã, đôi lúc tôi càng cảm thấy chán nản, tôi tự hỏi chẳng lẽ cuộc đời chỉ có thế? Vậy con người sống để làm gì?

Tóm lại, ý nghĩa lớn nhất của cuộc sống chính là: Có một ai đó để yêu, có một việc gì đó để làm, và có một điều gì đó để mà hy vọng.

Nếu bạn còn một ngày để sống?


Bạn sẽ nghĩ tới những ai?


Bạn sẽ muốn nói gì tới họ?


Bạn còn tâm nguyện gì chưa làm không?


Khi đọc tới đây, bạn đừng quên thăm hỏi những người bạn đang nghĩ tới, đừng quên bắt tay vào thực hiện những ước mơ của mình.

Bạn hãy sống như ngày mai phải chết, yêu như ngày mai phải cách xa, thực hiện ước mơ của bạn như thể nó là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời bạn. Và cuối cùng, sống thanh thản, tự do, tự tại. Cuộc đời có bao nhiêu đâu mà bon chen, ganh đua, nghi kị lẫn nhau. Hãy dành những thời khắc ấy cho tình yêu, cho những điều tốt đẹp.

Nếu lỡ mình chỉ còn sống được một ngày thì sao nhỉ? Có nhiều điều mình phải làm. Hai mươi tư giờ mình sẽ chia thật đều: sáu giờ cho bạn bè, sáu giờ cho gia đình, sáu giờ cho người ấy và sáu giờ cho bản thân. Nhiều khi nghĩ bản thân mình nhận được gì từ mọi người và mình làm được gì cho mọi người hay chưa? Mình sẽ làm thật nhiều cho những người mình yêu thương. Dù điều đó không lớn, không quan trọng nhưng mình hi vọng những người mình yêu mến sẽ cảm thấy điều đó quý giá.

Nếu chỉ còn một ngày được sống, mình muốn ngày đó trời sẽ mưa. Vì mình thích trời mưa! Mình nhớ có một người từng nói mình thế này: “Bạn bảo bạn yêu nắng, tại sao khi nắng lên bạn lại đội mũ? Bạn nói bạn yêu mưa, tại sao khi mưa trĩu hạt bạn lại bung dù để cho hạt mưa không chạm vào bạn?". Mình rất thích câu nói đó, một ngày để sống, mình sẽ sống trọn với cơn mưa, để cho mưa ôm lấy mình, ôm lấy đôi mắt mình, hôn lên đôi môi mình. Trời mưa khiến tim mình vui, mình thích tiếng mưa rơi, thích tiếng cười của những đứa trẻ thơ trong mưa, nó khiến mình yêu cuộc sống hơn.

Nếu chỉ còn một ngày để sống, mình sẽ không bên "ấy" đâu. Mình chỉ gặp "ấy" một lát thôi, mình sẽ đi ngay. Vì mình không muốn "ấy" chiếm hết cả một ngày cuối cùng của mình. Vì khi ở bên "ấy", mình không thể dứt ra được. "Ấy" cho mình một cảm giác ấm áp, một cảm giác được che chở, bên "ấy", mình thấy an toàn hơn bao giờ hết. Một ngày! Có lẽ không đủ cho một câu chuyện, không đủ cho một cái ôm, không đủ cho một nụ hôn và hơn hết không đủ cho một tình yêu "ấy" nhỉ! Nhưng mình nguyện yêu "ấy" cho dù chỉ một ngày thôi, mình thấy hạnh phúc lắm rồi. Đừng cố quên "ấy" ơi! Hãy giữ tình yêu của mình vào tim. Hãy cứ nhảy múa cho đến khi môi có thể mỉm cười khi nghĩ về tình yêu ấy. Một người kỉ nữ thực thụ có thể cười trong những lúc đau khổ nhất. Mình yêu "ấy" không bằng đôi mắt, không bằng đôi tai mà bằng trái tim.

Mình chỉ mong “ấy" đến bên mình, nắm tay mình, ôm mình vào lòng và yêu mình bằng cả trái tim. Để mai kia lỡ mình không còn bên "ấy" nữa lỡ tai mình không còn nghe được giọng của "ấy", lỡ mắt mình không còn được nhìn thấy "ấy" và tim mình không còn được đập chung nhịp với "ấy" thì mình cũng không hối tiếc vì được bên "ấy" lần cuối. Một ngày! Chỉ đủ cho mình nhìn "ấy", đủ cho mình nói câu "Tớ iêu ấy" với "ấy". Dù chỉ một ngày nhưng là một ngày ý nghĩa thì một ngày đó mình sống đâu có lãng phí phải không "ấy"? Mình ước giây phút này lặng mãi để tim được bình yên, mình được phép nhớ về "ấy". Mình thích cách "ấy" cười và nhìn mình nó khiến tim mình ấm áp. Mình không tìm thấy cảm giác đó ở những người xung quanh. Mình yêu "ấy" đơn giản vì "ấy” khiến mình hạnh phúc. Vui lên "ấy" nhé! Ấm áp và không còn u tối nữa.

Một ngày của mình phải kết thúc thôi, bao nhiêu đây đủ khiến mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Dù còn một ngày để sống, mình rất vui vì những gì mình làm được. Mình không muốn một ngày cuối cùng của mình trôi qua vô ích. Mình muốn sống trọn vẹn về thời gian lẫn ý nghĩa như thế cuộc sống của mình mới có ích. Mình không thấy hối tiếc vì góp hơi thở, góp nhịp tim vào mặt đất này.

Con người ai cũng có tình thương cả, tại sao phải để đến ngày cuối cùng mới trao yêu thương?

Mở lòng mình đi nào!
---------------------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh



Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.


Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.


Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.


Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.


Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.


Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.


Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.


Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.


Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.



---------------------------------------------------
Sưu tầm từ Internet

Để em nói anh nghe điều này nhé!...


Hãy để em được là ngọn nến của anh! Bé nhỏ, dịu nhẹ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm cho anh nếu cái lạnh của mùa đông có đến... Ngọn nến tượng trưng cho nỗi nhớ. Khi cháy có nghĩa nó đang nhớ ai đó. Thế thì anh biết không, ngọn nến mang tên em chưa bao giờ giống những ngọn nến khác. Nó được thắp sáng và tỏa hơi ấm theo từng hơi thở của anh, vậy thì khi anh đang thở, hãy biết rằng, em đang nhớ anh.

Thế thì...
Hãy để em được là cơn mưa của anh nhé! Khi đó em sẽ rơi xuống quanh anh, reo những tiếng tí tách rì rào, xua tan cái không gian cô đơn, ảm đạm nơi anh đang ngồi. Em là mưa, với tất cả sự mát lành và sinh động của một cô gái đang yêu. Nếu anh thử nhắm mắt lại và lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng mưa giòn tan như tiếng em cười. Nhưng nếu anh nhắm mắt, "nhắm" cả... tai và để trái tim nghe mưa, anh sẽ thấy nhịp đập vụng về mà mưa đang cố che giấu. Mưa... yêu anh.

Hãy để em được là thảo nguyên của anh nhé! Một thảo nguyên đẹp và trong lành như cổ tích, đó là em, nơi anh có thể nằm xuống và cảm nhận sự thanh bình trong tâm hồn. Đó là em, những ngọn cỏ xanh mượt, mềm mại đang vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh. Đó là em, là gió reo từng cơn vi vu, ngân nga những bài hát em đã viết cho riêng tình yêu của chúng ta. Lúc nào nghe nó anh cũng không khỏi bật cười nhưng cứ mãi đòi nghe lại. Gió nhè nhẹ thổi quanh anh với ước muốn nhỏ nhoi làm dịu đi những vết thương lòng anh từng mang. Anh hãy đưa tay cho gió nào, gió sẽ đưa anh đến nơi chỉ có anh và gió. Gió yêu anh.

Hãy để em được là những dấu "..." của anh nhé! Nơi chất chứa những khoảng lặng trong tâm hồn, nơi anh thực sự sống với con người của mình, được cười khi vui và rơi nước mắt khi đau. Anh đã thiết kế nó thành một thế giới riêng sâu lắng của anh. Em hy vọng giờ là cho cả hai ta. Anh biết không em thích nghĩ về nó như một bí mật nhỏ của chúng mình. Dấu "..." nói với em, nó muốn mỗi dấu chấm tượng trưng cho một chữ, thế anh nghĩ ba chữ đó là gì nào?

Hãy để em được nói cho anh nghe điều này nhé! Có lẽ nến, mưa, thảo nguyên và cả những dấu "..." rất yêu anh, nhưng em thì thấy chúng quá lười nhác, chẳng bao giờ ngồi ở nhà tập nấu cho anh món cơm rang mà anh mê tít. Chúng cũng chưa đủ hài hước để có thể khiến cho anh lúc nào cũng vui vẻ hoặc mỉm cười. Nhưng em biết một người có đủ mọi khả năng đó.

Đó là cô bé vừa mới cắt tóc mái ngang trông ngố cực đang ngồi trong phòng thi. Làm bài xong, cô bé hì hụi viết những dòng này lên tờ đề thi và giờ thì cái ngòi viết chì cuối cùng của em sắp hết rồi anh ạ, chỉ còn có thể viết một câu cuối nữa thôi:

"Hãy để em được là người yêu của anh, anh nhé!".




-------------------------------------------------------
Nguồn: Hoathuytinh.com

1001 con hạc giấy


Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. 

Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.


----------------------------------------------
Nguồn: Sưu tầm từ Internet
^ Lên đầu trang