Anh
và em gặp nhau thật tình cờ, có lẽ những sự tình cờ luôn là một phần
của cuộc sống, mối tình của chúng mình thật là đẹp, vậy mà em bảo: “Chúng ta có quá nhiều điểm chung, nên không thể đến được với nhau!”
Em có thấy lí do đó ngược đời không? Chúng mình sinh ra ở hai vùng đất
khác nhau, miền Trung nắng gió, vất vả đã hun đúc cho anh sự chịu
thương chịu khó, em được sinh ra nơi mảnh đất tận cùng của tổ quốc, và
em cũng hiền hòa sáng trong như chính mảnh đất ấy. Cùng là sinh viên
nghèo, xa nhà, gặp nhau giữa sài gòn nhộn nhịp, chung 1 đãy nhà trọ, anh
và em có quá nhiều yếu tố để có thể đồng cảm với nhau.
Em biết không, anh vẫn luôn tự hào về tình yêu tuyệt đẹp của chúng mình, em còn nhớ những buổi
chiều vội vã đi làm thêm, 2 đứa chia nhau gói mì ăn liền trong tiếng
cười khúc khích, em có nhớ những lúc chúng mình đèo nhau trên chiếc xe
đạp cà tàng, ra tận ngoại ô ngắm hoàng hôn, có thể anh ăn nói không có
duyên nhưng anh luôn biết cách chăm sóc cho tình yêu của mình, bao giờ
đi làm về anh cũng tặng em đóa hoa tươi thắm cùng câu chúc: “Bé yêu chóng lớn nhé!” Em thường mỉm cười, anh nhìn thấy hạnh phúc lấp lánh trong mắt em, trong dằn vặt của những lãng quên.
Em
còn nhớ những đêm trăng đẹp lung linh của chúng mình, hai đứa nắm tay
nhau đi chân trần trên cỏ, thảm cỏ xanh ướt đẫm sương đêm đã trở thành
nhân chứng cho một tình yêu trải lòng ra cùng đất trời cây cỏ, anh dạo
đàn cho em làm thơ, đêm trăng ấy những vần thơ của em quyện chặt cùng
tiếng đàn anh, vậy mà sao giờ này chúng ta lại lỡ nhịp trong nhau, lỗi
tại anh hay lỗi tại em? Em đã về với vùng đất sinh ra em để tìm 1 công
việc, 1 hạnh phúc mới, anh hằng đêm vẫn lang thang trên những con đường
chúng mình thường qua, lòng anh không thôi mơ ước có 1 ngày anh gặp lại
em trên chính con đường này.
Em sẽ trả lời anh chứ, em thân yêu?...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét